Lô tô trở lại giữa Sài Gòn nhộn nhịp, mang đến niềm vui cho người xem, đồng thời cũng là cuộc đổi vận đầy ngoạn mục của người làm nghề.
Những năm 1980 thời bao cấp khó khăn, khan hiếm đủ thứ, ông ngoại tôi trồng vài cây cà phê lấy hạt để tự rang cà phê pha uống.
“Thấy cưng ăn sao mà ngon quá. Phải chi ai cũng vậy là hổng uổng công chị nấu chút nào!” - giọng chị như tâm tình. Tôi ngước lên nhìn: “Vậy cho thêm chén tóp mỡ đi chị”.
Xưa rồi cái thời “đặt gạch” nhà thầy bói. Bây giờ chỉ cần một chiếc điện thoại thông minh hay máy vi tính nối mạng, thầy sẽ livestream coi bói tận nơi, còn khách hàng thì được hô hào “like, share” kịch liệt...
Đó là một tiệm phở tươm tất trên một con đường nhỏ từ Thống Nhất (quận Gò Vấp, TP.HCM) rẽ vào.
Bài quyền Túy Bát Tiên xứng đáng để hậu thế gìn giữ và truyền đời, là niềm tự hào của môn sinh Thiếu Lâm Chánh Tông Thái Lý Phật chân truyền Chợ Lớn xưa và nay.
Trong đô thị sắp vỡ tung này, thấy người già cô đơn quá. Có thật vậy, hay tôi chỉ là kẻ quá bất an trong đời sống này?
Dọc những con phố nhỏ kẹp giữa hai tuyến đường sang trọng nhất thủ đô Hà Nội là Tràng Tiền và Trần Hưng Đạo, du khách thường gặp một bà còng nhặt rác.
Sau năm 1975, các loại nước đóng chai ít dần và biến mất. Người lớn, trẻ em quay lại uống sương sâm, sương sáo, chè nấu với đường tán… đôi khi thèm uống nước sá xị có ga mà không biết đào đâu ra.
Sài Gòn, có những ngày nắng như đổ lửa, lại có những ngày mưa không ngớt. Ấy vậy mà có một con đường ở quận 1, TP.HCM, nơi người ta gọi lài con đường không có nắng.